(180) Sau khi thành-công trong việc cưỡng-chiếm miền Nam, số-phận của những anh Cộng-sản gộc ra sao?


Tóm-tắt nội-dung
(bài gồm khoảng 7 ngàn 600 chữ)

Từ ngày Ban Mê Thuột bị tấn-công (13/03/1975) cho đến lúc Dương Văn Minh tuyên-bố đầu hàng (30/04/1975), thời-gian chỉ có chừng một tháng rưỡi. Quân-đội Việt Nam Cộng Hòa thua trận mau lẹ như vậy là vì Tổng-thống Nguyễn Văn Thiệu lúc bấy giờ đã bị những anh Việt Cộng nằm vùng, thí-dụ như Trung-tướng Đặng Văn Quang và Thiếu-tướng Nguyễn Khắc Bình, cho ăn những tin-tức tình-báo sai-lạc (xin xem bài '(63) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 3) - Miền Nam bị các tướng tình-báo và người Tàu Việt bán đứng').

Trong phần "I. Đức Phật khuyên người-ta nên chiến-đấu cho chánh-nghĩa và sự thật" của bài '(64B) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 5) - Sự luân-hồi của những nhân-vật lịch-sử', có trích-dẫn một đoạn kinh Phật, trong đó Đức Phật dạy rằng "bất-cứ ai đã gây tội ác thì phải bị trừng-phạt". Chúng ta muốn biết số phận của những anh Cộng-sản gộc - những kẻ từng gây nợ máu với nhân-dân của cả hai miền Nam và Bắc qua việc phát-động và kéo dài chiến-tranh Việt Nam - về sau này ra sao? Nghĩa là họ có bị Trời trừng-phạt như Đức Phật đã dạy hay không?

Nguyễn Văn Huy trích ra một phần của bài viết '(64A) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 4) - Thời-vận của những nhân-vật lịch-sử' để trả lời câu hỏi đó, như dưới đây.



Những kẻ tội-đồ của dân-tộc Việt Nam



Chú-thích của Nguyễn Văn Huy:

(i) Những tấm hình bên trên: (a) Mao Trạch Đông vào năm 1959. Hình được trích từ bài 'Mao Zedong'. (b) Hồ Chí Minh vào năm 1945. Hình được trích từ bài "Bộ sưu tập hình ảnh lịch sử về Chủ tịch Hồ Chí Minh". (c) Lê Đức Thọ trước năm 1975. Hình được trích từ bài 'Thơ Lê Đức Thọ trong hành trình cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước'.

(ii) Những tấm hình bên dưới: (a) Lê Duẩn vào năm 1951. Hình được trích từ bài 'The Vietnam War: An Intimate History'. (b) Lê Đức Anh trước năm 1975. Hình được trích ra từ bài 'Đại tướng Lê Đức Anh gắn bó với những căn cứ cách mạng miền Nam'. (c) Hoàng Văn Thái vào năm 1958. Hình được trích ra từ bài 'Tài sản giá trị nhất của Đại tướng Hoàng Văn Thái'. (d) Lê Trọng Tấn vào năm 1972. Hình được trích từ bài 'Đại tướng Lê Trọng Tấn – Vị tướng của chiến trường rực lửa'.


Xin độc-giả lưu-ý:
Sau khi nhấn vào một cái link để xem một đoạn văn bên trong bài viết (thí-dụ như "xem phần A.1", "xem phần B.2", v.v...), nếu muốn trở lại chỗ cũ, độc-giả chỉ cần nhấn vào nút "Back" hoặc mũi tên chỉ qua bên trái của browser.


Mục-lục
(trong phần Mục-lục, mỗi một câu đều là một cái link)




---------------------------------

A. Thành-tích đâm-chém của Lê Duẩn và Lê Đức Thọ


A.1 Ướp sống Hồ Chí Minh:

Cặp Lê Duẩn - Lê Đức Thọ giết Đại-tướng Việt Cộng Nguyễn Chí Thanh và đảo-chánh Hồ Chí Minh vào tháng 07/1967, rồi ướp sống Hồ Chí Minh vào năm 1969. Vấn-đề này đã được nói sơ qua trong phần "D. Khi những nạn nhân của Nguyễn Ái Quốc trả thù" của bài 'Hồ Chí Minh gian hùng sử (4) - Bán đảng' và sẽ được mổ-xẻ kỹ hơn trong một bài khác khi thời-giờ cho phép. Coi như mối ân-oán giang-hồ bắt nguồn từ kiếp trước, giữa Tổng Thái-giám Triệu Cao (Hồ Chí Minh) và Thừa-tướng Lý Tư (Lê Đức Thọ) của Tần Thủy Hoàng (Mao Trạch Đông), đã được tạm-thời kết-thúc với tỷ-số 1 đều (xin coi phần "J. Sự luân-hồi của những nhân-vật lịch-sử" của bài '(64B) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 5) - Sự luân-hồi của những nhân-vật lịch-sử' để biết thêm lý-luận của Nguyễn Văn Huy).

Sau đó, Lê Duẩn và Lê Đức Thọ tiếp-tục đẩy mạnh chiến-tranh Việt Nam cho tới lúc Việt Cộng đại-thắng vào ngày 30/04/1975.


A.2 Làm cho Mao Trạch Đông uất-ức mà chết:

Lê Duẩn và Lê Đức Thọ đã làm cho Mao Trạch Đông chết trong tủi-nhục vào năm 1976.

Mao Trạch Đông là người cung-cấp vũ-khí và tiền-bạc cho Việt Cộng, để họ phát-động chiến-tranh Việt Nam (xem bài '(62A) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 1) - Miền Bắc bị Mao Trạch Đông cúp viện-trợ quân-sự hoàn-toàn từ năm 1973 nhưng cả miền Nam đều bị mà mắt'), ngay sau khi Ngô Đình Diệm bị đảo-chánh (xem bài 'Hội nghị lần thứ chín Ban Chấp hành Trung ương Đảng' của Việt Cộng). Nhưng cũng chính Mao đã cúp hẳn viện-trợ quân-sự cho miền Bắc từ năm 1973, theo thỏa-ước ngầm với Nixon để có hiệp-định Paris. Lúc đó, Mao thách-thức Lê Duẩn và Lê Đức Thọ có giỏi thì cứ phá-hoại hảo-sự giữa Mao và Nixon đi (xem phần "B.1 Việt Cộng phát-động chiến-dịch 'Mùa hè đỏ lửa' sau khi Mỹ và Trung Cộng đồng-ý chấm-dứt chiến-tranh Việt Nam" của bài "(62A) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 1) - Miền Bắc bị Mao Trạch Đông cúp viện-trợ quân-sự hoàn-toàn từ năm 1973 nhưng cả miền Nam đều bị mà mắt").

Nhưng nhờ Lê Đức Thọ nắm được hai anh tướng tình-báo người Tàu Đặng Văn Quang và Nguyễn Khắc Bình mà rốt cuộc Việt Cộng vẫn có thể cưỡng-chiếm miền Nam một cách ngọt xớt trong vòng một tháng rưỡi (xem phần "D. Phù-thủy Lê Đức Thọ nắm vận-mệnh của miền Nam qua hai âm-binh Nguyễn Khắc Bình và Đặng Văn Quang" của bài '(63) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 3) - Miền Nam bị các tướng tình-báo và người Tàu Việt bán đứng').

Việc miền Nam bị chiếm khiến cho Mao Trạch Đông không còn mặt mũi nào để nhìn người Mỹ. Vào năm 1971, Nixon đã phản-bội đồng-minh Đài Loan qua việc đá đít Đài Loan ra khỏi Liên-hiệp-quốc và dành chỗ cho Trung Cộng. Đổi lại, Trung Cộng phải bảo-kê, giữ không cho Việt Cộng đánh chiếm miền Nam. Ấy thế mà chỉ hai năm sau ngày hiệp-định Paris được ký-kết Việt Cộng nuốt miền Nam mất tiêu .

Mao Trạch Đông cũng không còn mặt mũi nào để nhìn những đàn em trong đảng, bởi vì ảnh đã thất-bại trong chủ-trương nuôi Việt Cộng như nuôi một tên côn-đồ để làm tiền mấy anh nhà giàu như là Pháp và Mỹ (xem phần "A.5 Mao Trạch Đông nuôi côn-đồ để làm tiền nhà giàu" của bài '(62A) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 1) - Miền Bắc bị Mao Trạch Đông cúp viện-trợ quân-sự hoàn-toàn từ năm 1973 nhưng cả miền Nam đều bị mà mắt'). Cuối cùng Mao chết trong uất-hận và nhục-nhã . Xin độc-giả chú-ý là Mao chết vào tháng 9/1976, nghĩa là chỉ vào khoảng 1 năm 4 tháng sau ngày Việt Cộng chiến-thắng.

Sau này Đặng Tiểu Bình phát-động một cuộc chiến vào ngày 17/02/1979 để rửa nhục cho đảng Cộng-sản Trung Hoa (xem bài 'Chiến tranh biên giới Việt–Trung 1979' trên Wiki).

Trần Đĩnh, trong quyển 'Đèn Cù 1', trang 461, từ dòng 7 đến dòng 9, cho rằng Bắc Kinh đánh Việt Cộng để thanh minh mình không xúi Việt Cộng xé hiệp định Paris chiếm Sài Gòn.



Trang 461, Đèn Cù 1 của Trần Đĩnh



Nhưng sự thực không phải vậy. Mao Trạch Đông và Nixon đã ước-định với nhau cùng cắt gần hết viện-trợ quân-sự cho Bắc Việt lẫn Nam Việt để hai bên không còn sức đánh nhau và tất-nhiên là không thể vi-phạm Hiệp-định Paris. Riêng miền Bắc không phải chỉ bị cắt-giảm, mà là bị cắt hết, chỉ chừa lại "cái lai quần để đánh" (xem phần "A.1 Sau hiệp-định Paris 1973, viện-trợ quân-sự của Nga, Tàu cho Bắc Việt chỉ còn 7%" của bài '(62A) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 1) - Miền Bắc bị Mao Trạch Đông cúp viện-trợ quân-sự hoàn-toàn từ năm 1973 nhưng cả miền Nam đều bị mà mắt', ngoài ra cả bài viết (181) Nguyễn Văn Huy đại-chiến Trọng Đạt và Đàn Chim Việt với 11 ngàn chữ cũng chỉ nhắm làm sáng-tỏ vấn-đề đó). Trong hoàn-cảnh như vậy, ai có thể ngờ rằng Việt Cộng đánh thắng miền Nam được chớ?


A.3 Gài độ cho Nga, Tàu đánh nhau:

Đến năm 1978, Lê Duẩn và Lê Đức Thọ xoay-xở như thế nào đó lại được Liên Xô ký cho một cái hiệp-ước tương-trợ về an-ninh vào ngày 03/11/1978 (xem bài 'Soviets and Vietnamese Sign Treaty, Warn Chinese' ("Liên Xô và Việt Nam ký-kết Hiệp-ước, cảnh-cáo Trung Cộng")). Từ đó trở đi, Việt Cộng chửi Tàu ra-rả, lại còn đánh chiếm Campuchia nữa chứ! Thật là khinh người quá độ !

Đặng Tiểu Bình nóng máu, quyết-định đánh Việt Nam nhưng lại không dám đánh thẳng tay, vì làm như vậy sẽ rơi vào độc-kế của Thọ và Duẩn. Độc-kế đó là khiến cho Nga và Tàu đánh nhau, còn Việt Cộng "tọa 坐 san 山 quan 觀 hổ 虎 đấu 鬬" ("ngồi trên núi xem cọp đấu với nhau"). Xin độc-giả xem bài 'Ý kiến về vài chi tiết trong loạt bài về Chiến tranh Việt Trung 1979 của ông Huỳnh Tâm' của Nguyễn Văn Huy, đăng trên Dân Làm Báo vào ngày 07/11/2012.

Qua năm 1979, Đặng Tiểu Bình ra lệnh: đánh lén Việt Cộng một cái để cho thỏa niềm đau, sau đó ù-té bỏ chạy liền , nhưng rốt cuộc lại rước thêm cái nhục thua trận (xem phần "G. Việt Cộng đánh nhau với Trung Cộng" của bài '(63) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 3) - Miền Nam bị các tướng tình-báo và người Tàu Việt bán đứng'). Xin trích ra một đoạn để cho độc-giả thấy thủ-đoạn cao-siêu của Lê Duẩn và Lê Đức Thọ:

"Chủ-trương gài cho Nga đánh Tàu là lý-do mà từ 5 tới 7 sư-đoàn của Việt Cộng, được bố-trí xung-quanh Hà Nội, lại cứ ngồi lỳ suốt cuộc chiến một tháng. Xin xem thêm chi-tiết trong phần "Vietnamese Pattern of Operations" ("Kiểu đánh của người Việt"), của bài 'The Sino-Vietnam War-1979: Case Studies in Limited Wars' ("Chiến-tranh Tàu-Việt 1979: những sự nghiên-cứu về những cuộc chiến có hạn-chế"). Tác-giả là đại-tá G.D. Bakshi của quân-đội Ấn Độ. Bài này đã được đăng trong tạp-chí Indian Defence Review, bộ 14(2), số báo tháng 07-09/2000. Việt Cộng chỉ dùng chừng 100 ngàn bộ-đội biên-phòng để cầm chân quân Tàu, và để cho Nga thấy tình-hình chiến-sự rất là thảm hại: 100 ngàn dân-quân Việt Cộng với toàn là súng nhỏ phải chống lại 600 ngàn lính chính-quy Trung Cộng và khoảng 550 chiến-xa và vô-số đại-pháo. Thực ra, Việt Cộng vẫn phải tung Sư-đoàn 3 Sao Vàng và Sư-đoàn 316 vào chiến-trường để chống lại hai mũi dùi chánh của Trung Cộng ở Lạng Sơn và Lào Cai (xem bài 'Quân TQ năm 1979: "Chưa thấy đội quân nào ô hợp, hôi của như thế"' đăng trên soha.vn). Riêng về số-phận của Sư-đoàn 3 Sao Vàng, xin độc-giả xem phần "G.4 Nhân-quả báo-ứng" của bài '(63) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 3) - Miền Nam bị các tướng tình-báo và người Tàu Việt bán đứng'.

"Dụng-ý của Lê Duẩn là hối-thúc Nga đánh Tàu để cứu Việt. Độc thì thôi . Theo Lê Mã Lương, Thiếu-tướng độc-nhãn của Việt Cộng, thì từ tháng 10 đến 12/1978 Lê Duẩn đã cho người bố-trí những trận địa dọc biên-giới Tàu-Việt và từng nói: "Có thể chúng ta phải đụng với 1 – 1,5 triệu quân của Trung Quốc" (xem bài 'Tướng Lương: Dù TBT Lê Duẩn đã dự kiến, tôi vẫn chưa tin TQ đánh')."


Lịch sử đã chứng minh rằng mỗi lần mấy anh trùm Cộng Sản mưu tính một chuyện đội đá vá trời nào đó, không những không có cái nào ích quốc lợi dân, mà còn dẫn đến cái chết của hàng chục vạn người hoặc hàng triệu người.



B. Số-phận của những anh tướng gộc của Việt Cộng


B.1 Ba anh đại-tướng của Việt Cộng đền tội ác với nhân-dân trong vòng 6 tháng:

Trước Đại hội đảng Cộng sản Việt Nam lần thứ 6 (từ ngày 15 đến ngày 18/12/1986), những anh tướng gộc của Việt Cộng sau đây lần-lượt qua đời:

(a) Đại-tướng Hoàng Văn Thái: chết ngày 02/07/1986 . Theo bài "Hoàng Văn Thái" trên Wiki (link: https://vi.wikipedia.org/wiki/Ho%C3%A0ng_V%C4%83n_Th%C3%A1i), ảnh là Tổng Tham mưu trưởng đầu tiên của quân đội Việt Cộng, và từng gây nhiều nợ máu với nhân-dân miền Nam qua những chiến dịch Tết Mậu Thân (1968), chiến dịch Mùa Hè Đỏ Lửa năm 1972 và chiến dịch đánh chiếm Sài Gòn .

(b) Tổng-bí-thư Lê Duẩn: chết ngày 10/07/1986 (xem bài 'Lê Duẩn' trên Wiki) . Lê Duẩn tuy không hề nắm chức-vụ gì trong quân-đội, nhưng Nguyễn Văn Huy vẫn luôn-luôn coi ảnh là một đại-tướng, vì ảnh luôn-luôn trực-tiếp chỉ-huy và điều-động nhân-sự trong những chiến-dịch lớn (xem phần E.1(e) Tại sao trong kế-hoạch đánh chiếm miền Nam vào năm 1975, Lê Duẩn coi Quân-đoàn 2 như người đã chết? của bài viết "(63) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 3) - Miền Nam bị các tướng tình-báo và người Tàu Việt bán đứng". Không tội ác nào với nhân-dân mà ảnh không làm, mà tội nào cũng to như núi. Do đó, vài hàng ở đây không đủ chỗ để tóm-tắt. Khổ thì thôi .

(c) Đại-tướng Lê Trọng Tấn: chết ngày 05/12/1986 . Tội-ác cuối cùng đối với nhân-dân của anh này là làm Phó Tư lệnh chiến dịch Hồ Chí Minh, dẫn cánh quân phía Đông tiến đánh Sài Gòn. Theo Wiki, chính xe tăng của lữ đoàn xe tăng 203, quân đoàn 2, thuộc cánh quân của Tấn đã húc ngã cổng dinh Độc Lập (xem bài 'Lê Trọng Tấn' trên Wiki).

Trong quyển "Mặt Thật" của Bùi Tín, xuất-bản năm 1993 bởi Saigon Press tại California, trang 194 (thuộc về Phần 2, tiểu-mục "Thời của các ông tướng địa-phương") có hai đoạn văn nói về cái chết của hai anh tướng Hoàng Văn Thái và Lê trọng Tấn, như sau:

"Từ sau 1975, đặc biệt là mấy năm gần đây, những cận thần thân tín của ông Giáp thưa thớt dần. Số đông về hưu, một số đã chết. Cái chết của hai ông Đại tướng Hoàng Văn Thái và Lê Trọng Tấn làm ông đau buồn khôn xiết. Tôi đã được thấy khá nhiều lần sự tin yêu của ông Giáp với hai ông đại tướng này. Ông Hoàng Văn Thái ở gần ông Giáp từ dạo còn ở bên Trung Quốc, và sau đó ở căn cứ Việt Bắc từ cuối năm 1944. Về Hà nội, chính ông Giáp đã chọn ông Hoàng Văn Thái làm Tổng tham mưu trưởng. Ông Thái ở Bộ Tổng tham mưu từ đó cho đến khi đột tử tháng 6 năm 1986!" (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

"Đúng nửa năm sau, ông Giáp lại khóc một lần nữa sau cơn đột tử vẫn lại đột tử, chết bất thần, nguyên nhân không thật rõ, của Đại tướng Lê Trọng Tấn , một cán bộ quân sự có đức có tài . Trong toàn quân, ông Tấn có uy tín cực lớn, ông là lão tướng xông xáo, có mặt ở mọi nơi nóng bỏng nhất. Là sư trưởng sư đoàn Công Pháo (Công binh – Pháp binh) ở chiến dịch Điện Biên Phủ, ông còn có mặt ở chiến trường Lào, ở chiến địch Sầm Nưa, rồi năm 1966 đến 1969 ở Trung ương Cục miền Nam, rồi tư lệnh cánh Duyên Hải tiến công từ Đà Nẵng qua Cam Ranh, Bà Rịa, Biên Hòa, để vào Dinh Độc Lập… mùa xuân 1975." (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)



Trang bìa trước của quyển 'Mặt Thật' của Bùi Tín



Trang 194, 'Mặt Thật' của Bùi Tín



Nhờ lòng ái-mộ của Bùi Tín với hai tướng Việt Cộng gộc, Hoàng Văn Thái và Nguyễn Trọng Tấn, mà Nguyễn Văn Huy tiết-kiệm được thời-giờ trong việc truy-tìm những tội-ác của hai anh đó đối với nhân-dân và biết được rằng đời của hai anh này có cái kết-cục không được tốt đẹp .


B.2 Lỡ đánh một con chó thì phải đánh luôn cả bầy:

Cái chết của ba anh tướng Việt Cộng có thể được giải-thích như sau: Lê Đức Thọ và Lê Duẩn hục-hặc với nhau. Lê Đức Thọ bèn giết cả Lê Duẩn và đàn em của Duẩn là Hoàng Văn Thái gần như cùng một lúc (vì cách nhau chỉ có 8 ngày), theo kiểu lỡ đánh một con chó thì phải đánh cả bầy, nếu không sớm muộn gì bầy chó cũng nhào vô cắn trả thù . Những đoạn văn dưới đây được trích ra từ bài viết 'Làm người là khó - Hồi ký Đoàn Duy Thành'. Đoàn Duy Thành là cựu Phó Thủ-tướng Việt Cộng.

(a) "Ra đến Hà Nội được 2, 3 ngày thì anh Ba mất. Tôi chạy lại gia đình anh. Chị và các cháu xúm lại hỏi tôi đi đâu mấy tháng: “Lúc anh Ba yếu nặng chú không lại ?” Tôi nói chuyện đi công tác miền Nam nên thất lễ với anh Ba trong những ngày cuối cùng. Cả nhà anh Ba lo lắng, nhất là mấy cháu gái: Cừ, Muội, Hồng, các con rể Lê Bá Tôn, Hồ Ngọc Đại. Nói là cháu, nhưng các cháu chỉ kém tôi 5, 7 tuổi. Tất cả xúm lại hỏi tôi và lo lắng: "– Ba cháu mất rồi, liệu họ … có giết gia đình nhà cháu không?" (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

(b) "Sau đó, tôi mới tìm hiểu, tại sao có chuyện hoảng loạn tại gia đình anh Ba như vậy, khi anh qua đời… Đó là những người có dụng ý chia rẽ, nói phe cánh anh Lê Đức Thọ và Trần Xuân Bách định ám hại gia đình anh Ba." (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

(c) "Tôi cũng chỉ mới biết có sự bất hòa giữa anh Ba và anh Lê Đức Thọ, cách đấy khoảng 4, 5 tháng." (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

(d) "Khoảng tháng 5-1986 tôi đến thăm anh Ba ở Hồ Tây, gần đến khu biệt thự tôi gặp xe anh Thọ đi ra. Tôi vào thăm anh Ba, có anh Bùi San ở đó. Thấy tôi đến, anh Bùi San chào anh Ba ra về. Tôi bắt tay anh Bùi San và vào thăm anh Ba. Anh Ba tỏ vẻ hơi bực tức nói: '– Đấy nó đấy, tôi vừa đuổi nó ra rồi…'" (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)


Trong quyển Đèn Cù 1, Trần Đĩnh viết nhiều về những sự xung-đột nghiêm-trọng giữa Lê Duẩn và Lê Đức Thọ. Xin trích vài đoạn văn trong trang 533 cho một trường-hợp tiêu-biểu:

"Đến vụ Trần Quốc Hương. Cũng tai tiếng khai báo. Trung Thành lại kết luận vô tội và lần này thì không phải là vướng Lê Đức Thọ mà vấp chính Tổng bí thư. Nhận định không hay về Quốc Hương, Lê Duẩn gọi Nguyễn Trung Thành đến. Vặn: - Tội rõ như thế mà sao anh kết luận là không tội? Anh ngồi xuống rồi lấy giấy ra ghi đi, ghi rằng tôi mắng anh, ghi chưa, à, anh mang về báo cáo lại đúng như thế với anh Sáu Thọ.

"Vậy là Lê Duẩn muốn khép tội Trần Quốc Hương. Và vụ này ghê đến độ Duẩn muốn Thọ qua bung xung Trung Thành biết là mình mắng Thọ. Qua ca Trần Quốc Hương đặc biệt thấy lợi ích nhân sự bắt đầu chọi nhau khá mạnh giữa cặp đôi Tổng bí thư và Sáu Thọ.

"Té ra đến bước lung tung xòe thì Duẩn, Thọ ở trên hai con bè! Chẳng khác gì “thắm thiết tình Việt - Trung - Xô” rồi choang nhau vỡ đầu.

"Và Lê Duẩn thiệt. Ông chết thì Trần Quốc Hương lại vào Ban bí thư phụ trách nội chính. Bên công an thì Mai Chí Thọ. Thọ cần làm tê liệt các thân tín của Duẩn."



Trang 533, Đèn Cù 1 của Trần Đĩnh



Lê Duẩn tưởng rằng với lực-lượng Quân-đội Nhân-dân "anh-hùng" trong tay của ảnh, dù Lê Đức Thọ có căm-thù ảnh thì cũng chẳng dám làm gì nhau. Do đó, hễ Duẩn muốn mắng Thọ thì cứ mắng, muốn nhiếc Thọ thì cứ nhiếc . Đánh giá thấp Thọ là chỗ sai lầm chí-tử của Duẩn.

Xin trích phần Tóm-tắt nội-dung của bài '(63) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 3) - Miền Nam bị các tướng tình-báo và người Tàu Việt bán đứng' để độc-giả thấy trí khôn của Lê Đức Thọ vượt lên trên trí khôn của Lê Duẩn xa lắm:

"Trong hoàn-cảnh viện-trợ quân-sự bị Trung Cộng và Nga cúp gần hết từ đầu năm 1973, việc đánh chiếm miền Nam bằng vũ-lực là điều không tưởng. Tuy nhiên, lúc này mới thấy tài-nghệ về chánh-trị của Lê Đức Thọ quan-trọng hơn tài điều quân, khiển tướng trên chiến-trường của Lê Duẩn. Trong túi của anh phù-thủy Lê Đức Thọ đã có sẵn kế-hoạch đánh gục quân-đội miền Nam bằng đòn cân-não. Nói nôm-na, đó là võ hù.

"Từ lúc Lê Đức Thọ thu được hai anh Trung-tướng Đặng Văn Quang và Thiếu-tướng Nguyễn Khắc Bình làm tay trong, vận mạng miền Nam coi như đã nằm trong lòng bàn tay của ảnh (xem phần D của bài (63)). Đó là lý-do Lê Duẩn dám mở chiến-dịch Mùa Hè Đỏ Lửa vào năm 1972 để cảnh-cáo Mao Trạch Đông rằng họ có thể phá-hoại hảo-sự của Mao và Nixon - một hành-vi có thể được gọi là "vuốt râu hùm" (xin xem phần "B.1 Việt Cộng phát-động chiến-dịch 'Mùa hè đỏ lửa' sau khi Mỹ và Trung Cộng đồng-ý chấm-dứt chiến-tranh Việt Nam" của bài "(62A) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 1) - Miền Bắc bị Mao Trạch Đông cúp viện-trợ quân-sự hoàn-toàn từ năm 1973 nhưng cả miền Nam đều bị mà mắt").



Trung-tướng Đặng Văn Quang và Thiếu-tướng Nguyễn Khắc Bình xưa và nay



Trong vòng 5 tháng sau đó, Lê Đức Thọ tìm cách lôi kéo Lê Trọng Tấn về phe mình. Nhưng xem ra chiêu dụ-hàng không thành-công, cho nên, 10 ngày trước khi Đại-hội đảng lần 6 kéo màn, Lê Đức Thọ giết Lê Trọng Tấn luôn cho được việc .


B.3 Lê Đức Thọ bị hạ bệ:

Sau khi Lê Duẩn chết, Lê Đức Thọ đưa Trường Chinh lên làm quyền Tổng-bí-thư cho đến ngày Đại-hội đảng kết-thúc vào ngày 18/12/1986. Tuy nhiên, Thọ không nắm được quân-đội, dù đã giết cả Tổng-bí-thư lẫn hai anh tướng. Lý-do là tâm-lý của quân-nhân và dân-sự rất khác nhau. Nếu chỉ dùng thủ-đoạn ám-sát để làm tan vỡ ý-chí chống-đối của quân-đội thì không thể thành-công, vì quân-đội cũng có súng - không những có nhiều súng hơn mà súng nào cũng to hơn súng của công-an .

Trước đây, sau khi giết Nguyễn Chí Thanh để đảo-chánh Hồ Chí Minh vào tháng 07/1967, Thọ và Duẩn phải lợi-dụng trận Tết Mậu Thân 1968, mượn sức mạnh của Mỹ và Việt Nam Cộng Hòa diệt bớt những đàn em của Thanh (nhưng để xổng Lê Khả Phiêu), chứ không phải dễ. Cuộc đồ-sát ở Huế là hậu-quả của cuộc thanh-trừng nội-bộ này . Vấn-đề đó sẽ được trình-bày trong một bài viết khác, khi huỡn .

Ngoài ra, Lê Đức Thọ còn phải mở một chiến-dịch quy-mô nhằm bắt bớ hàng ngàn cán bộ đảng cao cấp thuộc loại "cháu ngoan bác Hồ" khắp miền Bắc, rồi tống hết vào nhà lao, kẻo mấy ảnh biết vụ đảo-chánh rồi tung-hê ầm-ĩ thì phiền quá. Những người đó bị nhốt dài-dài cho đến sau Hiệp-định Paris (1973) thì được thả ra hết, trừ Vũ Thư Hiên đến tháng 09/1976 mới được thả (có lẽ tại cứ rên-rỉ "Cha con chúng tôi có tội gì đâu. Cha con chúng tôi trung-thành với bác Hồ quá mà." ). Không ai được đưa ra tòa để xác-định tội gì (xem bài 'Vụ án Xét lại Chống Đảng' trên Wiki). Không "cháu ngoan của bác Hồ" nào mà không từng gây tội-ác với nhân-dân, dù chỉ bằng ngòi bút. Do đó, qua Lê Đức Thọ, Luật Nhân-quả báo-ứng được thể-hiện . Xin độc-giả xem chi-tiết về vụ đại-án đó trong phần "D. Khi những nạn nhân của Nguyễn Ái Quốc trả thù" của bài 'Hồ Chí Minh gian hùng sử (4) - Bán Đảng'

Trong Đại-hội đảng lần 6, Lê Đức Thọ bị đá ra khỏi Bộ chính-trị lẫn Trung-ương-đảng luôn (xem bài "Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam VI"). Còn cái chức "Cố vấn Ban Chấp hành Trung ương Đảng" dành cho ảnh, Trường Chinh và Phạm Văn Đồng thì chỉ là tước-hiệu suông, chỉ nhằm che mắt nhân-dân việc đấu-tranh nội-bộ của Trung-ương đảng mà thôi, chứ không có thực-quyền.


B.4 Dậu đổ, bìm leo:

Sau Đại-hội đảng lần thứ 6, những tay chân, thân tín của Lê Đức Thọ lần-lượt bị giết hại. Thí-dụ như:

(a) Thượng-tướng Đinh Đức Thiện (em của Lê Đức Thọ): sau Đại hội đảng kết-thúc chỉ có ba ngày, vào ngày 21/12/1986, Thiện bị người của phe Nguyễn Văn Linh cắc-bùm, chết ngắt .

(b) Trung-tướng Phan Bình (Cục Trưởng Cục 2 Quân Báo): vào ngày 12/01/1987 (chưa đầy 1 tháng sau Đại-hội đảng), sau khi bị Lê Đức Anh tước hết binh-quyền, bị người của phe Nguyễn Văn Linh bắn vỡ sọ mà chết (xem bài "Thư của Trung tướng (CS) Lê Văn Hiền (nguyên ủy viên Trung ương đảng)", đăng trên hung-viet.org ngày 31/07/2000).

Trong trang 301 của phiên-bản PDF của quyển 'Bên thắng cuộc', Huy Đức cho biết nhiều chi-tiết cụ-thể như sau:

"Cuối năm 1986, khi tướng Lê Trọng Tấn mất đột ngột, Lê Đức Anh thay vị trí Tổng tham mưu trưởng. Chỉ huy tình báo quân đội, tướng Phan Bình, được cho về hưu. Trung tướng Phan Bình là người kế nhiệm Đại tá Lê Trọng Nghĩa làm cục trưởng Cục II kể từ năm 1968, thời kỳ mà tình báo quân đội thực sự phục vụ cho quốc phòng. Sau khi bàn giao, tướng Phan Bình vào Sài Gòn. Ông nghỉ tại nhà khách Cục II, số 30 Lê Quý Đôn. Đêm 13 tháng Chạp năm Bính Dần (đầu năm 1987), ông chết ở tư thế 'ngã sấp trên thềm nhà trước phòng khách, ở đầu bị bắn toác một lỗ rộng'." (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)



Trang 301, phiên-bản PDF của quyển Bên Thắng Cuộc của Huy Đức



Lúc này, Lê Đức Thọ giống như cua gẫy càng. Sự uất-ức cùng-cực khiến cho ảnh sau này mắc bệnh ung-thư mà chết , kiểu như Mao Trạch Đông từng chết trong sự uất-hận vì bị Lê Duẩn và Lê Đức Thọ chơi một vố quá đau. Ở trang 548 của quyển Đèn Cù 1, có một đoạn văn nói về việc Lê Đức Thọ viết thư cho Vũ Đình Huỳnh (cha của Vũ Thư Hiên) sau ngày Huỳnh chết (03/05/1990), trong đó Thọ xác-nhận ảnh mắc bệnh ung-thư. Đoạn văn đó như sau:

"... Hôm qua đến chị Huỳnh, tôi được xem bức thư ông Lê Đức Thọ viết làm cơ sở lật án được cho Vũ Đình Huỳnh. Các anh chắc đã đọc? (Tất cả lắc.) À, thế thì tôi thuộc, tôi đọc các anh nghe ngay đây... “Kính gửi chị Vũ Đình Huỳnh, tôi đi Pháp chữa bệnh về thì được tin anh Huỳnh mất nên không thể đến viếng thăm được. Tôi bị ung thư đã di căn, sức khoẻ yếu, nay tiếp tục chữa bệnh, không thể tới chia buồn cùng chị và các cháu..." (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)



Trang 548, Đèn Cù của Trần Đĩnh



Tới ngày 13/10/1990, Lê Đức Thọ đi theo ông bà, ông vải luôn . Tới đây, xem ra chúng ta đã có thể khóa sổ việc đấu-tranh nội-bộ của Việt Cộng rồi.


B.5 Lê Đức Anh phản phé:

Khoan đã! Lê Đức Anh được Lê Đức Thọ đặc-biệt cất-nhắc, cho thăng quan, tiến chức liên-tục trong quân-đội, mặc-dù đánh giặc dở như hạch . Điều đó có nghĩa là Anh được Thọ giao cho cái nhiệm-vụ nắm quân-đội để giúp Thọ trở thành Tổng-bí-thư, phòng trường-hợp sau này Lê Duẩn giở quẻ. Vào năm 1984, Lê Đức Anh đã được phong hàm đại-tướng rồi. Thế thì tại sao vào kỳ Đại-hội đảng vào năm 1986 Anh lại không làm được việc? Lê Đức Thọ mưu-tính như thần, nhưng tại sao lại thất-bại một cách đau-đớn như vậy? Ngoài ra, sau khi Thọ bị hạ bệ, tại sao Anh lại không bị truất-phế? Ngược lại, đời Anh càng lên hương hơn nữa. Sau Đại-hội đảng 6, ảnh được phong làm Tổng Tham mưu trưởng Quân đội, rồi trở thành Bộ-trưởng Quốc-phòng ngay sau đó.

Dựa trên những sự kiện trên, chúng ta có thể đoán ra một cách dễ-dàng rằng Lê Đức Anh đã bán đứng Lê Đức Thọ bằng cách cấu-kết với những kẻ thù của Thọ (trong số đó có Nguyễn Văn Linh và các tướng-lãnh quân-đội). Nguyên-nhân không khó giải-thích: phe tướng-lãnh chống Thọ mạnh quá, mà Lê Đức Anh trở thành đại-tướng chẳng qua nhờ nịnh bợ Lê Đức Thọ, chứ chả có tài-cán gì, thì làm gì có uy-tín gì để trấn-áp các tướng-lãnh? Chỉ riêng việc cầm trong tay ba sư-đoàn, được giao nhiệm-vụ vượt sông Vàm Cỏ để hội quân với những cánh khác để chiếm Sài Gòn vào ngày 30/04/1975, mà Lê Đức Anh còn làm không xong. Đến lúc Dương Văn Minh tuyên-bố đầu hàng, ba sư-đoàn của ảnh vẫn còn bị hải-quân Việt Nam Cộng Hòa cho đứng hóng gió ở bên bờ sông Vàm Cỏ kia mà .


Chú-thích của Nguyễn Văn Huy:

Dưới đây là một số đoạn văn được trích ra từ bài viết "Lực Lượng Đặc Nhiệm 99 và đôi lời tâm sự của HQ Đại Tá Lê Hữu Dõng", đăng trên trang web hqvnch.net (không ghi ngày tháng):

“Mấy ngày sau, mặt sông có những xác người trôi đen đặc. Mùi tử khí bay nồng nặc. Nghĩ lại cuộc chiến thật đau lòng…” Vẫn lời của Đại-tá Dõng: ”Đó là một trong những cuộc tao ngộ chiến, mà sau này đọc tài liệu của họ tôi mới biết. Lực Lượng Đặc Nhiệm 99 đã cản đường tiến của đoàn 232, tương đương với 1 Quân Đoàn, do tướng Lê Đức Anh chỉ huy, nằm ém quân bất động ở ngã ba sông Vàm-Cỏ, đợi sẵn khi có thể là vượt sông, tiến vào Sài-Gòn. Tại đó, Lực Lượng Đặc Nhiệm 99 lúc nào cũng có 6 chiến đĩnh hiện diện. Vậy mà chúng nín khe, suốt mười mấy ngày không một tiếng súng bắn ra.

"Bây giờ cuộc chiến đã tàn. Mọi việc đã nhạt nhòa như không có thực. Nhưng giả thử Cộng quân không bị cản đường, chúng qua được sông Vàm-Cỏ, nằm sẵn ở 2 bên sông Lòng-Tào và Soài-Rạp, khi đoàn tàu thuyền trong đêm 29 rạng 30 tháng 4, chở đầy quân, dân, đàn bà và trẻ con túa ra biển, những điều gì đã phải xẩy ra. Với hỏa lực của mấy sư đoàn địch trên bờ và mấy trăm cổ hải pháo trên các chiến hạm cùng thi nhau nhả đạn, hai con sông Lòng-Tào và Soài-Rạp chắc chắn sẽ là hai con sông kinh hoàng ngập máu, sẽ tàn khóc và rùng rợn nhiều lần hơn Đại Lộ Kinh Hoàng trong mùa hè Đỏ Lửa 1972”. (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

- - - - - (Hết phần chú-thích) - - - - -


Nguyễn Văn Huy tưởng-tượng ra được diễn-tiến trong ngày Đại-hội đảng như thế này: Nguyễn Văn Linh tố-cáo Lê Duẩn và ba anh tướng của ảnh đã bị người ta giết và kẻ chủ-mưu không ai khác hơn là Lê Đức Thọ. Linh dùng những bằng-chứng do Lê Đức Anh cung-cấp. Thế là các tướng trong Đại-hội nổi cơn tam-bành và đòi giết Lê Đức Thọ. Lê Đức Thọ không bao giờ ngờ được cái tên đại-nịnh-thần như Lê Đức Anh lại dám phản mình, do đó lúc đó trở tay không kịp. Tuy nhiên, anh cáo già Lê Đức Thọ đâu có cam lòng bó tay chịu trói. Ngoài những tướng của quân-đội ra, ai cũng đều sợ Lê Đức Thọ, vì ảnh nắm tẩy của họ từ bao nhiêu năm nay rồi. Hồ-sơ về họ, Thọ cất giấu ở đâu chỉ có Trời biết, vì không nhất-thiết ảnh cất những cái đó trong các tủ sắt của Bộ Công-an. Do đó, Trung-ương đảng chỉ có thể đưa Nguyễn Văn Linh lên làm Tổng-bí-thư, và quyết-định truất-phế vai-trò Trưởng-ban Tổ-chức đảng của Lê Đức Thọ và trục-xuất ảnh ra khỏi Bộ Chính-trị lẫn Trung-ương đảng mà thôi. Cũng nhờ những hồ-sơ mật đó mà không ai dám hại Thọ cho đến lúc Thọ chết.

Ba đoạn văn dưới đây được trích từ trang 489 và trang 490 của quyển 'Đèn Cù 2' của Trần Đĩnh. Nguyễn Văn Huy đánh số cho tiện việc tham-khảo:

(1) "Trưa ấy, Khải nói, chậm rãi: Tôi kể chuyện này chắc ông không thể nào ngờ. Người ta quyền thế lắm. Người ta quen coi như mẻ, như rác hết tất cả rồi mà. Cái đấng chí tôn làm cho mình co rúm lại, là Đảng ấy, cũng chả ra cái gì trong mắt người ta… Thế này, hôm ấy, mấy đứa nhà văn được ông Sáu Thọ gọi đến. Mình thấy một vị tướng bắt tay ông Thọ ở trên tam cấp xong là cứ thế giật lùi cho tới giữa sân mới quay lại đi bình thường, ông biết ai không? Lê Đức Anh… (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

(2) "Tiếp bọn mình, ông Sáu Thọ cười kha kha nói luôn:

"– Này, cái đảng của các cậu ấy mà. Ừ, nói cái đảng mà các cậu vẫn sinh hoạt, đóng nguyệt liễm và thi hành nghị quyết ấy. Này nói thật nhá, tớ chỉ bỏ nửa tháng là đánh tan đánh nát nó ra không còn mánh giáp thôi à. Khốn nạn còn gì nữa? Tư tưởng sập, lòng tin mất… Đổi mới thì phải từ từ chứ chưa chi đã 'im lặng đáng sợ' với 'cởi trói!' (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

(3) "À, thế nghĩa là ông ấy gọi đến đe bọn nhà văn đừng có nghe Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh kêu gọi. Mình mà nói như Thọ thì mình chết tươi vì chống đảng. Thọ chả cần gì ngoài lợi của Thọ. Đảng trở thành công cụ đắc lực của Thọ. Dạo chống im lặng đáng sợ, mình đã tham luận, nói nhà văn viết giả, nói dối lẫn nhau. Thọ gọi lên giác ngộ cho mình hiểu rằng đừng ngu mà viết bậy như Nguyễn Văn Linh xui." (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)



Trang 489, Đèn Cù 2 của Trần Đĩnh



Trang 490, Đèn Cù 2 của Trần Đĩnh


Căn-cứ vào đoạn văn (3), việc họp mặt giữa Lê Đức Thọ và những nhà văn trong câu chuyện xảy ra trong khoảng thời-gian 1987-1990.

Đoạn văn (1) cho thấy Lê Đức Anh đóng vai nịnh-thần rất xuất-sắc. Ngày xưa, sau khi diện-kiến vua, các quan phải đi lui ra tới ngoài cửa, vì quay đít lại mà đi được xem là thái-độ khi-dể vua ("khi quân"). Do đó, Lê Đức Anh đi thụt lùi để cho Lê Đức Thọ thấy rằng ảnh tôn-sùng Thọ như vua. Tuy-nhiên, thời-điểm của sự việc này phải xảy ra trước khi Lê Đức Thọ bị hạ-bệ. Lý-do là Lê Đức Anh sẽ không có cái can-đảm đến thăm Lê Đức Thọ, như là chưa có cái gì đã xảy ra, sau khi ảnh bán đứng xếp của mình trong đại-hội đảng vào tháng 12/1986. Do đó, sự việc nhóm nhà văn đến nhà Lê Đức Thọ và sự việc Lê Đức Anh đi thụt lùi khó có thể xảy ra cùng lúc, mà chỉ có thể là kết-quả của trí nhớ lộn-xộn của người kể tên Khải hoặc của Trần Đĩnh.

Một kịch-tác-gia (playwright) người Pháp tên là Pierre Beaumarchais từng viết trong quyển sách "Le Mariage de Figaro" ("Cuộc hôn-nhân của Figaro"):

"Médiocre et rampant, et l'on arrive à tout."

("Tầm thường và lòn cúi, việc gì cũng thành công")

Như vậy, Lê Đức Anh đã thực-hiện tốt câu châm-ngôn của Pierre Beaumarchais.

Đoạn văn (2) cho thấy Lê Đức Thọ không còn xem đảng Cộng-sản Việt Nam là đảng của mình nữa. Do đó, ảnh mới bắn tiếng đe-dọa làm tiêu-tùng đảng của Nguyễn Văn Linh và của các nhà văn trong vòng nửa tháng. Như vậy, Lê Đức Thọ đang mang niềm đau của một người bị sang-đoạt cơ-nghiệp mà ảnh đã dầy công gầy-dựng và bảo-vệ suốt cả cuộc đời .

À không! Trước khi Lê Đức Thọ và Lê Duẩn đảo-chánh Hồ Chí Minh vào năm 1967, cái cơ-nghiệp đó thuộc về Hồ đấy mà .

Đảng Cộng-sản Việt Nam lớn mạnh từ năm 1945 hoàn-toàn nhờ vào uy-tín của Hồ Chí Minh. Ảnh đã từng ăn-cướp vốn-liếng về uy-tín (tiếng Anh kêu là "goodwill") của một đời tranh-đấu chống Pháp của bốn nhà cách-mạng chân-chánh của dân-tộc Việt Nam (gồm có Phan Châu Trinh, Phan Văn Trường, Nguyễn Thế Truyền và Nguyễn An Ninh) bằng cách mạo-xưng Nguyễn Ái Quốc - một nhân-vật ảo lừng-lẫy do bốn nhà cách-mạng đó tạo ra (xem bài 'Hồ Chí Minh gian hùng sử (1) - Cướp công'). Nhờ cái mác Nguyễn Ái Quốc mà Hồ Chí Minh được đảng Cộng-sản Pháp mời vào đảng và được Quốc-tế Cộng-sản thỉnh qua Moscow để tham-dự Đại-hội-đảng bên ấy. Sau này, ảnh còn được cử làm đặc-phái-viên của Cục Viễn Đông ("Far East Bureau") tại Trung Hoa và vùng Đông Nam Á.

Hồ Chí Minh cũng đã từng bán Phan Bội Châu cho Pháp để lấy khối tiền và cũng để sang-đoạt chi-bộ Quảng Châu của Việt Nam Quang Phục Hội, rồi biến nó thành một chi-bộ đảng của Quốc-tế Cộng-sản của Stalin tại Quảng Châu. Ngoài ra, nhờ có tiền thưởng của Sở Mật-thám của Pháp mà Hồ Chí Minh có tiền để mua-chuộc nhân-tình, nhân-ngãi (nghĩa) của Chu Ân Lai - lúc đó đang dạy trường Võ-bị Hoàng Phố tại Quảng Châu cùng với Hồ Chí Minh (xem bài ' Hồ Chí Minh gian hùng sử (2) - Bán người - (Kỳ 1)' và bài ' Hồ Chí Minh gian hùng sử (3) - Bán người - (Kỳ 2)'). Nhờ Chu nói tốt mà sau này Mao Trạch Đông tin-dùng Hồ Chí Minh và viện-trợ ồ-ạt súng-đạn cho Việt Minh. Nhờ vậy, khi Hồ Chí Minh vừa xuất-hiện trên trường chánh-trị của Việt Nam vào năm 1945, ảnh trở thành "siêu sao" ngay lập-tức..

Cái đau của Lê Đức Thọ cũng chính là của Hồ Chí Minh trước kia. Rốt cuộc cả hai đều bị trắng tay như nhau. Đó là vận-mạng của những anh gian-hùng mà Trời đã sắp-đặt. Xin chấp tay cảm-tạ Trời và Luật Nhân Quả của Ngài .


B.6 Trung Cộng mua Lê Đức Anh:

Còn một vấn-đề rất quan-trọng cần phải được giải-thích là tại sao Lê Đức Anh lại bán đứng Lê Đức Thọ? Chuyện này không khó giải-thích: Lê Duẩn là linh-hồn của bộ-đội Việt Cộng. Sau khi ảnh bị Thọ giết, vấn-đề gay cấn đối với Việt Cộng là không có ai có đủ năng-lực về quân-sự để lãnh-đạo Việt Cộng đương đầu với Trung Cộng.

Đám rợ Hồ lúc bấy giờ không ngừng quấy-nhiễu ngoài biên-thùy phía Bắc; đánh lớn thì không dám đánh, nhưng đánh nhỏ thì thừa can-đảm . Thật ra, chiến-lược của Trung Cộng lúc bấy giờ là dùng chiến-tranh biên-giới để luyện quân. Trong cái video clip 'Chiến tranh biên giới Việt Trung cựu tư lệnh mặt trận ThanhThủy HàGiang 1984 p1', đăng trên Youtube ngày 15/06/2015 bởi Lee Won, từ phút 7:45 cho tới phút 8:40, Thiếu-tướng Lê Duy Mật của Việt Cộng nói rằng riêng cho mặt trận Vị Xuyên (tỉnh Hà Giang) vào năm 1984, Trung Cộng huy-động 9 quân-đoàn (gồm 27 sư-đoàn) để đánh nhau với hai sư-đoàn và một số trung-đoàn độc-lập của Việt Cộng. Cái video clip đó nay không còn trên YouTube nữa.

Xin mời độc-giả xem cái trích-đoạn của cái clip nói trên:







Như vậy, từ ngay sau khi Lê Duẩn và hai anh đại-tướng khác bị giết chết, Trung Cộng đoán được sự sợ-hãi chiến-tranh với Trung Cộng đang đè nặng trong lòng của các Ủy-viên của Trung-ương đảng của Việt Cộng, do đó đã chụp thời cơ bằng cách móc-nối với Lê Đức Anh và Nguyễn Văn Linh để tạo cơ-hội cho Trung-ương đảng Việt Cộng hạ đài và dâng nước để chuộc tội với Bắc-triều. Lê Đức Anh là người Tàu (xem phần "H.6(b) Lê Đức Anh là người Tàu" của bài '(64A) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 4) - Thời-vận của những nhân-vật lịch-sử'), do đó ảnh thấy được một con đường sáng trước mắt: cái công bán nước Việt Nam cho Tàu chắc-chắn được tưởng-thưởng hậu-hĩ, mà phần thưởng dĩ-nhiên là con cháu của ảnh sẽ đời đời được cho làm chủ Việt Nam, vì ai cũng biết chế-độ Cộng-sản chẳng qua chỉ là chế-độ vua-chúa trá-hình.


B.7 Lê Đức Anh bị báo-ứng:

Nguyễn Tấn Dũng, con rơi của Lê Đức Anh (xem phần "D.3 Nguyễn Tấn Dũng là con của ai?" của bài '(151) Việt Tân bịa chuyện Hồ Chí Minh là người Tàu'), được Anh đưa lên làm Thủ-tướng vào năm 2006. Khi chiếc ghế của Dũng bị rung-rinh từ giữa năm 2015, đích-thân Tập Cận Bình qua Việt Nam để cứu nguy cho ảnh (xem bài "Tập Cận Bình đến Việt-Nam để thu-hoạch thành-quả của chiến-dịch Công Tâm"). Điều đó củng-cố niềm tin của những người Tàu Việt từng gia-nhập Việt Tân và khích-lệ những người Tàu Việt chưa gia-nhập.

Tuy nhiên, vào đầu năm 2016, Nguyễn Tấn Dũng cũng bị một cú nốc-ao (knockout) bất ngờ, văng ra khỏi Bộ Chính-trị lẫn Trung-ương-đảng, y chang như cách băng của Lê Đức Anh từng đối-xử với Lê Đức Thọ (xem bài 'Đại hội Đảng Cộng sản Việt Nam XII' trên Wiki). Thế là cơ-nghiệp của Lê Đức Anh lại lọt vào tay của Nguyễn Phú Trọng, còn con mình không những không hưởng được mà còn trở thành cá nằm trên thớt, tùy người quyết-định số phận. Trời cho Lê Đức Anh sống đến 99 tuổi (2019) để cảm-nhận cái đau do cái quả báo dội ngược gây ra.



C. Đoạn kết

Không gì hay bằng mượn bản nhạc "Vuốt mặt" của nhạc-sĩ Anh Việt Thu để thay lời kết (xem chi-tiết về bối-cảnh của sự sáng-tác của bản nhạc này trong bài 'Vuốt mặt, ca khúc của Anh Việt Thu' của blog Phạm Hoài Nhân). Bản nhạc này là những lời kết án hùng-hồn nhất đối với những kẻ đã nhúng tay vào máu của nhân-dân trong chiến-tranh Việt Nam để thỏa-mãn những tham-vọng của cá-nhân và bè-đảng. Những lời kết án này xuất-phát từ trái tim của một người nhạc-sĩ, do đó thể-hiện được những cảm-xúc của những người đã sống qua thời chiến và đã có kinh-nghiệm về sự tàn-bạo của những kẻ ác đến từ phương Bắc.



Mặt trong, trang bên trái của tờ nhạc Vuốt Mặt của Anh Việt Thu



Mặt trong, trang bên phải của tờ nhạc Vuốt Mặt của Anh Việt Thu



(Hai tấm hình trên được trích ra từ bài 'Vuốt Mặt (Anh-Việt-Thu)' của vnguitar.net)


Xin mời độc-giả xem cái video clip có tựa là 'CB Chính Huấn : Vuốt Mặt- NS Anh Việt Thu', đăng trên YouTube vào ngày 29/03/2016 bởi Hoang Ng. Bài hát bắt đầu vào phút 00:59.






Tuy nhiên, vì mọi kinh-nghiệm trong cuộc sống đều được Thiên Cơ sắp-đặt để mang lại sự tiến-bộ cho mỗi người, chúng ta hãy biến nỗi đau-thương thành hành-động. Hãy đứng lên chiến-đấu cho chánh-nghĩa và sự thật như Đức Phật đã dạy.

Xin trích vài đoạn văn dịch (không lấy phần nguyên-văn tiếng Anh) từ phần "I.3 Đức Phật dạy 'Hãy chiến-đấu cho chánh-nghĩa và sự thật'" của bài '(64B) Trời định miền Nam thua cuộc chiến để dân-tộc có thể vươn lên (Kỳ 5) - Sự luân-hồi của những nhân-vật lịch-sử':

“Như Lai dạy rằng tất cả chiến-tranh mà trong đó người ta tìm cách giết người anh em của mình là xấu, nhưng Người không dạy rằng những người đi chiến-đấu cho chính-nghĩa, sau khi đã tìm mọi cách để duy-trì hòa-bình, là có tội. Người có tội là người gây ra chiến-tranh. [17]

“Như Lai dạy sự đầu-hàng hoàn toàn của cái Tôi, nhưng Người không dạy đầu-hàng bất-cứ cái gì đối với những quyền-lực tà-ác, dù đó là con người hoặc thần thánh hoặc ma quỷ. Phải tranh-đấu, vì đời là một sự tranh-đấu theo một kiểu nào đó. Nhưng người tranh-đấu nên chú-ý, đừng vì quyền-lợi của chính mình mà đấu-tranh chống lại sự thật và chánh-nghĩa (lẽ phải). [18] (Nguyễn Văn Huy nhấn mạnh)

“Người đấu-tranh cho quyền-lợi của mình để trở thành vĩ-đại, hoặc hùng-mạnh, hoặc giàu có, hoặc nổi tiếng, sẽ không được phần thưởng nào hết. Nhưng người đấu-tranh cho lẽ phải và sự thật sẽ có phần thưởng lớn, vì ngay cả sự bại-trận của ảnh cũng vẫn là sự chiến-thắng. [19]

“Người đi chiến-đấu, hỡi Simha, ngay cả khi có chính-nghĩa, phải chuẩn-bị việc bị quân thù giết, vì đó là số phận của một chiến-sĩ, và nếu cái chết xảy ra thì người đó không có lý-do để than-phiền. [22]

“Nhưng kẻ chiến-thắng nên nhớ rằng những gì thuộc về thế-gian đều là vô-thường. Sự thành-công của ảnh có thể lớn-lao, nhưng dù có lớn-lao gì đi nữa, bánh xe của vận may có thể xoay một lần nữa và sẽ chôn-vùi ảnh trong cát-bụi.

“Tuy-nhiên, nếu ảnh bình-tâm lại và, trong khi diệt tất cả sự oán-hận trong lòng, nâng kẻ thù đã gục ngã lên và nói rằng: “Đừng lo, hãy làm lành với nhau, chúng-ta hãy là anh-em với nhau,” thì ảnh sẽ có được một sự chiến-thắng, mà không phải chỉ là một sự thành-công tạm thời, bởi vì những cái quả mà sự chiến-thắng đó sanh ra sẽ tồn-tại mãi-mãi. [24]”


Nguyễn Văn Huy

(Đăng trên Facebook và blog Nguyễn Văn Huy vào ngày 02/09/2021)


Những bài gốc ở Facebook:


Nếu độc-giả có nhã-ý cho Like, xin nhấn nút Like và sau đó nhấn thêm nút Confirm ("xác-nhận"). Xin cảm ơn.